Diễm Phúc- Sưu tầm

Chương 245: Tập đoàn Võ Hầu.


5 tiếng đồng hồ, Lưu Dương liên tục luyện chế 7 lô đan dược, hắn quả thực không muốn thử lại kiễu luyện đan tốc hành này, đúng là sợ sống lâu sao!? Nằm một hồi Lưu Dương mới khôi phục lại tí chút, tiện tay cầm mấy viên tụ thần đan và tụ khí đan bỏ vào trong miệng, thôi động dược lực xong, sau đó đứng lên.

Quan sát 7 lô đan dược hoàn thành, bảy lô này hoàn thành với phẩm chất khác nhau, tốt nhất đương nhiên là trúc cơ đan hệ mộc và hệ hỏa được luyện chế đầu tiên, hai loại trúc cơ đan này đều cực kỳ hoàn mỹ, toàn thân êm dịu, đồng thời mơ hồ còn có linh khí tóa ra lưu động xung quanh.

Kém cõi nhất đương nhiên là thổ thuộc tính cùng với kim thuộc tính, không chỉ bởi vì chân khí lúc đó gần hết, khống chế hỏa hậu thiếu, mà quan trọng hơn là hắn chưa quen tay với kim và thổ thuộc tính, hai thứ đó chỉ có thể coi là đủ tư cách, mà không thể xem như là thành công, hai khỏa đan dược này so với 2 khỏa luyện đầu tiên thì chênh lệch khoảng 30% công hiệu, cũng chính là kết quá Trúc Cơ cuối cùng sẽ kém 30%, đó cũng là chỉ phỏng chừng một chút, cho dù chân khí của hắn đạt ở thời kì toàn thịnh thì hiệu quả cũng chênh nhau 10%, muốn đạt đến hoàn mỹ thì hắn phải hiễu rõ và quen tay với 2 thuộc tính đó.

Ngoại trừ những loại này thì số còn lại được xem như lớp giữa, 7 lô đan, mặc dù xảy ra chút vấn đề nhưng nói chung là có thể chấp nhận được. Dạo xuống lầu một vòng, trong nhà vẫn chưa có ai, xem ra 2 cô bé Hoàng Nhã Lỵ này đúng là không biết an phận, tuy thứ 7 có thể đi chơi nhiều hơn ngày thường một chút, nhưng vẫn phải biết về nhà sớm chứ.

Đang nghĩ ngợi, bên ngoài cửa truyền đến tiếng động, không ngờ bốn người Hoàng Căn Vĩ lại cùng nhau trở về, hỏi ra mới biết nguyên lai là gặp ngoài cổng, Lưu Dương muốn hỏi Hoàng Nhã Lỵ vài câu về chuyện tập luyện nhưng ngại Hoàng Căn Vĩ đứng đó nên chỉ chào hỏi sơ qua, sau đó đi lên lầu.

Trúc Cơ Đan hoàn thành rồi, thực sự mệt muốn chết, Lưu Dương vốn định đi ngủ cho khỏe, nhưng lương tâm cắn rứt nên hắn đành phải vác thân xác mệt mõi đi luyện công, luyện công khi đối mặc với nghịch cảnh mới có thể nhanh chóng tiến bộ, thậm chí phát ra hiệu quả tốt nhất, hơn nữa điều này cũng chính là một cách tu luyện tâm tình.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Dương rời giường rất sớm, mà Hoàng Nhã Lỵ và Lữ Thiện Á vì hôm qua đi chơi khá nhiều nên mãi đến 8h vẫn chưa thấy dậy, Lưu Dương cũng không đánh thức 2 cô bé. Vì cuối tuần nên việc nhà đều do Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân phụ trách, còn hắn sau khi giúp họ dọn bữa ăn sang liền cầm trúc cơ đan đi tới cao ốc của tập đoàn Võ Hầu.

Đương nhiên là hắn phải mang theo dụng cụng hành sự, tìm một siêu thị để thay đổi lại hình dáng ngày hôm qua, xong xuôi hết mới bắt xe đến thẳng tập đoàn Võ Hầu, theo lời Cao Minh Lỗi thì đó là nơi tổ chức ‘vạn bảo đại hội ‘ lần này.

Tập đoàn Võ Hầu nằm trong trung tâm thành phố U, là một trong những đại tập đoàn của thành phố, tổng bộ của họ nằm trong những tòa nhà cao nhất xung quanh, có tới 50 tầng, kiến trúc cũng đặc biệt, bất quá chỉ cần cao như thế thì người dân xung quanh cũng đủ xác định ra.

Lưu Dương thúc dụng xe ta-xi chạy rất nhanh, chỉ một lúc là đến trước tập đoàn Võ Hầu, lúc này phía dưới đã đỗ không ít xe cộ, đồng thời đại đa số đều là siêu xe có rèm che bên trong, tin tức vạn bảo đại hội truyền ra đã được 1 tháng, vẫn có một khoảng thời gian nữa mới cử hành, do đó số người biết cũng đã khá nhiều, bất quá số người tham dự chắc không được bao nhiêu.

Xem ra, tập đoàn Võ Hầu rất coi trọng ‘vạn bảo đại hội’ lần này, mới đặc biệt dành ra một toàn building lớn để tổ chức, đồng thời từ mấy tháng trước đã tiến hay thay đổi lấp ráp các thiết bị kiểm tra, an ninh tối tân, đến bây giơ cơ bản đã hoàn thành, còn đối với các thiết bị trợ giúp các giám định sư cũng đang được tiến hành.

Người bắt taxi đến tập đoàn Võ Hầu như Lưu Dương không hề nhiều, được mới tham gia vào ‘vạn bảo đại hội’ đều là đại gia, ít nhất cũng có mấy trăm triệu trong người, đúng là tiết mục này quả thật không giành cho người nghèo tham gia.

Tuy vậy vạn bảo đại hội không phải chỉ được dành riêng trong giới nhà giàu, ai có thể khẳng định trong những nhà bình thường không có bảo vật, vì vậy đại hội đặc biệt quy định, chỉ cần có bảo vật cấp B là đủ để nhận thiệp mời tham gia vào ‘đại hội vạn bảo’.

Vì vậy không ít người thường biết được tin này, sau đó cầm bảo vật trong nhà tới giám định, cũng không phải là họ nhắm mục đích sẽ tham gia vào đại hội, vì vậy gia đoạn giám định là miễn phí. Do trong thế gian còn rất nhiều bảo vật, có lẻ là do gia tộc lụn bại truyền thừa, hay trộm mộ, một số thứ trong mắt người thường chỉ là đồ để trưng, nhưng trong mắt những người chuyên nghiệp ở đây thì có lẻ chúng sẽ có giá trị vạn kim.

Bất quá tin tức truyền ra như thế rất ít, đa số là bảo vật do các đại thế gia mang tới, hơn nữa dưới cấp B là chủ yếu, điều này khiến cho các giám định sư ở đây cảm thấy có chút buồn ngủ vì nhàm chán

Lưu Dương đi vào phòng khách mà không bị bất kỳ sự ngăn cản nào, những người bảo vệ này đều được huấn luyện tốt, chỉ nhiệt tình tiếp đãi, hướng dẫn hắn vào trong, tới bên trong lập tức có một chiêu đãi viên ra tiếp đãi rất đàng hoàng, lịch sự hỏi hắn cần giúp gì…

Lưu Dương đương nhiên biết suynghĩ của hắn, những người này được bố trí phòng ngừa những tên trộm cướp lẫn vào kiếm ăn, bằng không ‘chó, mèo’ lẫn lộn, rất dễ xảy ra chuyện a.

Đương nhiên Lưu Dương không muốn đồ mình cầm theo được những giám định sư bình thường đụng đến, phỏng chừng cũng chỉ giám định sư giỏi nhất ở đây mới có thể nhận ra, hắn hơi cười cười, nói rằng:

- Tôi nghĩ các anh nên mời Thủ tịch của các giám định sư tới đây, lúc đó mới có thể giám định các món đồ này.

- Thủ tịch Giám Định Sư? Anh. . .

Tên tiếp đãi viên có phần giật mình, nhưng sau đó liền khôi phục trở lại, có thể làm ở đây đều là những người được lựa chọn tỉ mỉ, ánh mắt bọn họ cũng rất độc đáo. Tuy Lưu Dương đã hóa trang, nhưng vì tiết kiệm thời gian, hắn cũng âm thầm phóng ra một ít khí thế cường giả, không giận mà uy.

Người tiếp đãi viên không dám chậm trễ, lễ phép mời Lưu Dương đứng chờ một chút, sau đó vào trong bẩm báo. Lưu Dương cũng yên lặng đứng chờ, chưa đến 1 lúc, 1 người mặc đồ vest đã đi ra, hắn cũng không tỏ vẻ thân phận quản lý, hướng Lưu Dương lịch sự nói:

- Vị tiên sinh này, không biết có bảo vật gì muốn giám định, nhóm thủ tịch giám định sư của bọn tôi có quy định bảo vật không đến một đẳng cấp nhất định sẽ không ra tay, tôi họ Lý, quản lý lầu một, hy vọng có thể giúp được gì cho ngài.

Lưu Dương cũng biết, mời ra thủ tịch Giám định sư chắc chắn không dễ dàng, nếu người này đã nói như vậy thì hắn cũng muốn họ kiến thức một chụt, dù sao đồ vật trước sau gì cũng lộ ra. Lưu Dương đưa ra chiếc vali ấn mật mã, bên trong lộ ra 7 chiếc bình bằng Dương Chi bạch ngọc, đối với Trúc cơ đan từ Cực Lạc quả thì muốn bảo tồn linh khí thì của linh đan tam phẩm thì ngọc khí là tốt nhất, mà theo lời Lý Long Cảnh thì những bình ngọc này được linh khí tẩm bổ ngàn năm thì càng là cực phẩm.

Có thể làm quản lý trong tập đoàn Võ Hầu, đồng thời phụ trách tiếp đãi chuyện lớn trong vạn bảo đại hội, vị quản lí họ Lý này quả nhiên cũng có chỗ bất phàm, kinh hô: "Dương chi bạch ngọc." Bình ngọc từ Dương chi bạch ngọc đã lâu không xuất hiện, nên hiển nhiên là đồ cổ, hơn nữa linh khí lại sung túc như thế, thảo nào tên này muốn tìm thủ tịch giám định sư.

Lưu Dương nhìn thấy sự thất thố của người này, xem ra Dương Chi bạch ngọc quả là có sức chấn động, nhàn nhạt nói:

- Dương chi bạch ngọc chỉ là bình đựng mà thôi, tôi không nói tới cái bình, mà vật chính nằm trong những chiếc bình này.

Lưu Dương nói thế khiến cho Lý quản lí hoàn toàn ngây dại, Dương Chi Bạch Ngọc linh khí sung túc ngàn năm đã xứng đáng là bảo vật cấp B . Không biết cái gì lại trân quý như thế, thảo nào tên này lại mạnh miệng mời thủ tục giám định sư qua đây, đây chính là đại sinh ý a, nói rõ đồ vật trong bình ít nhất phải trên cấp B, đây chính là vật ngoài cấp B đầu tiên hắn nhìn thấy trong đại hội lần này nha, hắn cũng không dám chậm trễ, vội vàng nói:

- Vị tiên sinh này, đại danh quý tính là chi, mong anh đợi một lát, thủ tịch giám định sư sẽ lập tức ra ngay.

Lưu dương gật đầu nhẹ, Lý quản lí vội vàng quay người vào trong, Lưu Dương mỉn cười nhìn hắn bước đi, hắn biết người này đi thông báo. Chưa đến một lúc, bên trong đã loạn thành một đoàn, một đám thủ tích giám định sư bảy tám chục tuổi lục tục chạy ra, dẫn đầu là một lão nhân tóc bạc mặt mầy hồng hào, kèm theo cỗ uy thế nhất định, trong lòng Lưu Dương thầm đánh giá biết lão già này là một cao thủ nội gia nhất định, hơn nữa trình độ tuyệt đối không thấp, đương nhiên thực lực của lão và hắn có chênh lệch rất lớn, bất quá một người chưa trúc cơ mà đã đạt đến trình độ này là cực kỳ lợi hại rồi, chắc chắn phải cần vài chục năm nỗ lực không ngừng.

Lão giả hạc phát đồng nhan này vừa đi vừa hỏi Lý quản lí bên cạnh:

- Bình ngọc Dương chi chỗ kia sao? Bên trong rốt cuộc là cái gì.

Tốc độ lão giả rất nhanh, một người trẻ tuổi như tên họ Lý cũng chạy theo không kịp, một đường vừa chạy tới phía Lưu Dương, chỉ vào hắn giới thiệu nói:

- Dương chi bình ngọc chính là vị tiên sinh này đưa tới, nghe vị tiên sinh này nói, tựa hồ bên trong còn có vật quan trọng hơn, nhưng là vật gì thì hắn cũng không nói.

- Rốt cuộc là bên trong các bình ngọc đó có thứ gì.

Lão giả hưng phấn giống như đứa nhỏ thấy đồ chơi mới, không chấp nhất thân phận, tiến vội tới trước mặt Lưu Dương, vươn tay chào hỏi.